Hot news :

Câu chuyện về cô Mỡ bé nhỏ cùng 80 NHỊP bước chân

Tôi nhớ, ngay từ khi còn nhỏ, mẹ tôi đã dạy rằng: Bất cứ người nào tôi gặp sau năm 20 tuổi cũng là bạn của tôi. Bà cũng không quên dặn tôi 1 lúc có thể chơi cùng với nhiều người bạn. Công việc của tôi rất đơn giản, chỉ cần nhìn thấy người phù hợp là bám theo họ và cả quãng đời còn lại chỉ cần nằm du dương nhìn những người bạn của mình lớn, cô độc và già đi. Tôi không hiểu lắm về những lời của mẹ, tôi thắc mắc tại sao tôi lại “phải” chơi với nhiều người cùng 1 lúc? Tôi muốn chơi với 1 người bạn cả đời được không? Và thế là trong nhịp 20 của cuộc đời, lần đầu tiên tôi gặp người bạn của mình – Tôi đã nghĩ “Không là cô ấy – Chẳng là ai…”

(Tôi – 1 cô Mỡ bé nhỏ, sống trong ngôi nhà nhỏ cùng người bạn xinh đẹp, ngày ngày cùng ngắm nắng, ngắm mưa…)

N H Ị P  20

Đó là 1 đêm mưa tầm tã, tôi lang thang khắp các quán đồ ăn nhanh, những cửa hàng tiện lợi để tìm kiếm những kẻ chỉ biết mải mê ăn uống. Nhưng mà dường như các bạn của tôi đã chiếm hết chỗ rồi, tôi thấy bạn mình ai cũng núng nính chắc nịch như những kẻ vương giả. Đang lúc cô đơn – Tôi bỗng gặp cô ấy – Dáng người nhỏ nhắn liêu xiêu giữa màn đêm. Tay cô cầm 1 vài chiếc bánh nhỏ, thêm mấy lon bia, mắt thì ầng ậc nước…Cô 20 tuổi, tôi cũng 20. Cô thất tình – Còn tôi, tôi tìm thấy cho mình 1 người bạn….

N H Ị P 5 – N H Ị P 5

Những ngày dài sau đó, tôi làm theo những gì mẹ dặn, ngày ngày đung đưa dưới bụng nhìn người bạn mình đi làm, hẹn hò, ăn uống và nuôi lớn tôi. Ngày đầu tiên, tôi vẫn chỉ là 1 cô Mỡ bé nhỏ, vậy mà sau 5 năm, người bạn của tôi đã “biến” tôi lớn phổng thành 1 thân hình 2 khúc. Có 1 lần vào năm cô 27, sau khi soi gương 1 hồi, chẳng biết cô nghĩ gì mà quyết định tấn công tôi bằng những thứ thuốc đắng ngắt màu xanh đỏ. Sau đó cô vào viện, tôi cũng vào cùng. Sau đợt đó tôi sụt cân đi hẳn, còn cô thì xanh xao biếng ăn hơn. Đó là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng tôi và cô nhìn thấy những anh bạn hoá học đáng sợ ấy. Từ đấy tôi chẳng thấy bạn mình phàn nàn gì về tôi nữa cả, có vẻ như cô chấp nhận sự hiện diện của tôi trong cuộc sống này, và cô 30…

N H Ị P 30

Bạn tôi lấy 1 người đàn ông hơn cô ấy 5 tuổi. Tôi nhớ trong suốt 10 năm làm bạn, chẳng bao giờ thấy cô dậy sớm chuẩn bị đồ ăn, cô thích ăn ngoài vì cô bảo bận, cô ăn ngoài cho tiện. Vậy mà từ ngày có gia đình, sáng nào tôi cũng thấy cô tất bật với những bữa sáng. Cô dậy từ 5 giờ, chuẩn bị tươm tất cho chồng, sau đó lật đật chạy vào vào bếp ăn vội bát cơm, trưa cô ăn chút mì tôm và tối lại trở về với mâm cơm chỉ có đồ dư cơm nguội. Chồng cô là 1 người vô tâm, nhiều lúc hơi ích kỉ. Anh chẳng bao giờ quan tâm cô ăn gì, cũng chẳng bao giờ mua đồ ngon để dành cho cô cả. Và cứ thế, tôi ngày càng lớn trong sự đau đớn của cô. Đã có đêm tôi thấy bạn tôi thức dậy vào đêm muộn, cô tìm đến vài lon bia và uống như đã từng vào tuổi 20 ấy…Lại và chiếc bóng liêu xiêu giữa căn phòng lạnh, lại là đôi mắt ầng ậc nước trực chờ trào ra…

N H Ị P 10 – N H Ị P 10

Sau những ngày dài không ngủ, bạn tôi quyết định không uống bia như tuổi 20 nữa. Cô lựa chọn giải thoát cuộc đời mình bằng cách viết lại các nốt trong bản nhạc 30 năm thăng trầm có lẻ. Tôi nhớ trong suốt 20 năm sau đó, mỗi ngày cô đều gặp gỡ bạn bè, đi ăn những món Âu món Á tại những nhà hàng cao vút sang trọng. Những người bạn của cô đều là những người phóng khoáng, ai cũng mang bên mình 1 bạn Mỡ nhỏ như tôi – Nhưng chẳng ai bận tâm lắm vì họ còn bận cười, bận tận hưởng, bận hạnh phúc. Tôi lại tiếp tục lớn lên, nhưng lần này không phải lớn trong sự đau đớn của bạn mình như trước nữa. Từ 2 ngấn, tôi trở thành 3, khi ngồi xuống nhìn tôi có hình thù khá thú vị. Thật ra cũng có lần bạn tôi soi gương ngắm nghía tôi 1 hồi. Hình như cô định “dứt tình” với tôi vì thấy quần áo của cô đều tăng size hết cả. Thế nhưng sau đó cô lại lắc đầu vì chợt nhận ra, mình…đã 50.

N H Ị P 50

Gần đây, tôi thấy cô hay kêu mỏi lưng, người khó chịu, thỉnh thoảng cô còn tỏ ra cáu gắt vô cớ. Lại 1 lần nữa tôi đến bệnh viện cùng cô. Sau 1 hồi sử dụng máy móc đo đếm các thông số, tôi thấy mặt bác sĩ hơi nhăn lại. Bác sĩ bảo, lượng mỡ trong cơ thể của cô cao, huyết áp tăng, tiểu đường xuất hiện. Và bác sĩ khuyên cô nên sinh hoạt điều độ để giảm bớt mỡ trong người. Sét đánh ngang tai – Tôi không tin vào mắt mình. Tôi có thừa nhận mình lớn nhanh nhưng tôi không cố ý khiến người bạn của mình tổn thương như vây. Sau đó tôi thấy người bạn của mình tập luyện thể thao mỗi ngày, cô ăn nhiều rau xanh và dành 30 phút thiền mỗi tối. Điều này đồng nghĩa với việc tôi ngày càng mất đi vị trí của mình trong lòng cô…Thế nhưng với sự gắn kết hơn 30 năm, tình bạn này chẳng dễ dàng bị lay chuyển, chỉ là tôi cũng đã dần thu nhỏ lại theo thời gian và tình yêu của cô ấy dành cho tôi đã vơi đi ít nhiều…

N H Ị P 20 – N H Ị P 20

Vào 1 ngày đẹp trời, tôi thấy cô thu gọn quần áo, chiếc vali vốn dĩ chẳng to lớn gì giờ lại chỉ bỏ vào đó vài bộ quần áo rộng rộng. Những thao tác của cô không còn thoăn thoắt như những ngày đầu tiên tôi gặp, mọi thứ cứ chậm rãi từ từ như cách thế giới này vận hành mỗi ngày. Lần này, chuyến đi của chúng tôi sẽ khá dài, tôi cảm giác đây cũng là lần cuối tôi được nhìn thấy thế giới vội vã ngoài kia. Chiếc xe dừng chân tại cổng 1 viện dưỡng lão. Cô điều dưỡng nhanh nhẹn đỡ bạn tôi vào trong và giúp bạn tôi sắp xếp chút đồ đạc. Những ngày sau đó, tôi và người bạn của mình được chăm sóc 1 cách cẩn thận. Những bữa ăn đủ chất dinh dưỡng, những chế độ sinh hoạt phù hợp với sức khoẻ của bạn tôi. Giờ tôi cũng đã chẳng còn là cô Mỡ bé bỏng như 50 năm về trước. Dáng hình tôi nhăn nheo, trùng nhão, nhìn kiểu gì cũng thấy buồn cười. Bạn tôi cũng chẳng còn bận tâm nhiều đến tôi nữa, nhưng thỉnh thoảng vẫn xoa xoa tôi, mắt nhìn ra ngoài ô cửa, nơi có những chiếc lá vàng leo lắt chuẩn bị bay theo chiều gió…

N H Ị P 100

Hôm nay là sinh nhật mừng cô đã dừng đến nhịp 100, cũng là ngày mừng tình bạn của chúng tôi 80 năm tròn vẹn. Sáng sớm, cô bé điều dưỡng viên đẩy xe đưa chúng tôi dạo quanh 1 vòng, từ công viên đến nhà ăn rồi còn qua thăm cả những người bạn phòng kề cạnh. Tôi thấy mắt bạn tôi hơi đỏ, miệng cô hơi mỉm cười, nhìn ai cũng trìu mến khiến cô bé điều dưỡng viên không kìm được mà ửng lên. Có lẽ cô không nhớ rằng, ngày sinh nhật 20 tuổi của cô cũng chính là ngày mắt cô ửng đỏ, là ngày tôi bắt gặp người bạn của mình trên con phố khuya dài hiu hắt. Suốt 80 năm dòng dã, cùng cô đón 80 sinh nhật nhưng tuyệt nhiên tôi chưa thấy thêm 1 lần nước mắt cô rơi. Cho đến ngày hôm nay, vào sinh nhật cô 100 tuổi – tôi 80, nước mắt cô lại một lần nữa trào ra tựa như đứa trẻ…
Sau đó, chiếc xe lăn chuyển hướng về phòng, cô bé điều dưỡng vén chiếc chăn lên ngang ngực, tay nắm chặt lấy tay cô. Cô bé của tôi nằm đó, mắt hơi hướng ra phía ô cửa, chẳng rõ cô nghĩ gì, tôi chỉ biết rằng, sau lần nhắm mắt đó, cô và tôi đã có 1 giấc ngủ bình yên – 1 giấc ngủ khép trọn tình bạn 80 năm xuân sắc…

Bình luận
Viết bình luận của bạn
Bình luận
Từ khóa